Lúc bé tưởng khóc là buồn,
bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn
Lúc bé, tưởng cười là vui,
bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người,
đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ,
lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.
Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ,
bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.
Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới,
giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.
Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó.
Giờ thấy mình yêu đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để wên, mới khó làm sao.
Lúc bé, tưởng khi đi xa nhà là thích nhất,
giờ xa nhà mới thấy buồn và nhớ thế nào
Lúc bé, tưởng mọi người sống vì mình,
giờ lớn rùi mới thấy mình cần sống vì mọi người
Lúc bé, chơi trò cô dâu chú rể thấy đó là mơ ước,
giờ mới thấy đó là thử thách
Lúc bé, tưởng cuộc sống là hôm nay,
giờ lớn mới thấy sẽ còn có ngày mai và cả quá khứ.
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học.
Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết.
Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại.
Lúc bé, tưởng chỉ gặp được thầy cô ở trường.
Lớn lên mới biết, còn có thể gặp ở nhà thầy cô nhiều lần...
Lúc bé, tưởng điểm 10 mới là giỏi.
Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi.
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi.
Lớn lên mới biết, càng học càng thấy mình ngu.
Lúc bé, nghĩ tình yêu là điều xa xỉ,
giờ mới biết yêu cỡ nào cũng ko đủ!. ==>cái này ám chỉ mấy ng` đào hoa thui
Thê' mới biết khi nhỏ mình ngây thơ như thế nào ^_^